mang theo bánh bao đi tróc quỷ

[Edit] Mang theo bánh bao đi tróc quỷ quyển 2 Full. Đăng bởi: XSong8. 110409 - 6315 - 96 "Mang theo bánh bao đi tróc quỷ" quyển 2 có nội dung độc lập so với quyển 1, nếu các [Edit - Hoàn Phần 1] TỎA SÁNG CHO CHÀNG Full. Đăng bởi: bacom2. 849440 - 45784 - 200 Tôi đi rất đúng đường, nhưng trước mặt tôi là quả đồi trọc, không còn chút dấu vết gì của đồng bào thiểu số cả! Họ đã đi sạch. Tôi lên đỉnh đồi nhìn quanh, chỉ thấy một cõi mênh mông vắng lặng. Tôi đi theo lối mòn và tìm thấy nền nhà của em. Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ - mới cập nhật, đã hoàn - Mê đọc truyện Trang chủ Thể loại Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ - Quét mã QR để đọc trên điện thoại Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ Tác giả: Phượng Phi Độc Vũ Dịch giả: Cập nhật trạng thái: Đang tiến hành Tác giả: Đô Thị Đam mỹ Huyền Huyễn lượt đọc: 7k Lượt like: 10 Điểm số: 4.1 "Đi theo ta, ta mang ngươi ly khai tại đây." Hứa Mặc theo trên mặt đất kéo tiểu nữ hài, cầm lấy tay của nàng mang theo nàng đi ra ngoài. Quyển sách Zongheng tiểu thuyết xuất ra đầu tiên, hoan nghênh độc giả đăng nhập www. zongheng. com xem thêm ưu tú tác phẩm. 011 ly biệt kỷ niệm Một giáo chủ ma giáo, thân mang võ công tuyệt thế, nhưng so với thỏ con còn trong trắng hơn, tinh khiết hơn, chưa từng giết người, mang trên mình khí chất ôn nhu, tao nhã của một quý công tử. Đại hiệp vì đại nghiệp diệt trừ cái ác mà tới. Giao chủ vì lạc đường mà đi Bạn đang đọc bộ truyện Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ của Phượng Phi Độc Vũ tại Truyenonline123.net . Bộ truyện Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ thuộc thể loại (Đô Thị) là Sự kết hợp độc đáo của tác giả Phượng Phi Độc Vũ, tạo nên một câu chuyện vô cũng hấp dẫn. viejerlamig1982. Thể Loại Hiện đại – Huyền huyễn – Sinh tử – 1×1 – HE, cường x cường, trộm mộ. Couple Địch Hạo x Tần Chí Tình trang edit 89/114 chương Văn án Này là chuyện quái gì! Địch Hạo đau đầu bưng bụng, sau khi thật vất vả bắt hết quỷ mạc danh kỳ diệu bị người ta đè chưa tính, thế méo nào còn có “Vấn đề lịch sử sót lại”! Nhìn bụng của mình, Địch Hạo quả thực buồn bực đến phát điên!… Haiz, quên đi, xem như có thêm một tiểu quỷ trợ thủ tróc∗ quỷ miễn phí đi. – Địch Hạo Khốn kiếp! Đừng để ta biết cha đứa nhỏ là ai, bằng không lập tức bóp chết hắn, vì dân trừ hại!!! Khi nhị hóa gặp gỡ phúc hắc, kết quả ai có thể trấn trụ ai ⊙⊙ ngoài ra còn có bánh bao moe lăn lộn làm nũng tróc quỷ ????? Nhị hóa vs bánh bao phúc hắc vs a phiêu∗∗ ? Bánh bao Ba ba, nhìn kìa! A phiêu nha! Địch Hạo Ờ Bánh bao Ba ba, nhìn kìa! Thần thú nha! Địch Hạo Ờ Bánh bao Ba ba, nhìn kìa! Xác ướp cổ nha! Địch Hạo Ờ Bánh bao Ba ba, nhìn kìa! Là một ba khác nha! Địch Hạo Ờ… Đặc biệt đó! Ở đâu!!! P/s 1 Đây là cố sự về một kẻ nhị hóa mang theo bánh bao nhỏ mềm mềm mịn mịn tróc quỷ, nhân tiện chưa lập gia đình sinh con sau đó yêu đương, công thụ trong sáng, bánh bao khả ái, ngọt sủng, ấm áp không ngược ●﹏● 2 Đây là một câu chuyện tróc quỷ song song với đào mộ 3 Truyện này HE, tam quan bình thường, nhưng tuyệt đối không thánh mẫu, không Bạch Liên, không chơi khăm độc giả thân yêu, những trái tim mỏng manh có thể yên tâm nhảy hố ⊙﹏⊙ 4 Team cầu toàn giơ cao đánh khẽ, 5hai ngón trỏ chọt nhau này chỉ là một áng văn ma quái vui vẻ, không khí rộn ràng nhiều hơn, không cần miệt mài nghiên cứu sâu, cám ơn đã hợp tác →_→ Link Wattpad – XSong8 Wattpad – Cáo Khìn Bà Hoàng Thị Phúc 55 tuổi, bán bánh bèo đã gần 15 năm dưới chân núi Nhạn Hòa, Phú Yên, chia sẻ "Muốn bánh bèo ngon, đầu tiên gạo phải đạt chất lượng, không được mắc mưa; nếu là gạo mắc mưa chắc chắn bánh sẽ sượng, cứng, không dẻo, dai. Tiếp đến là khâu lấy bột, phải canh nước vừa đủ; bột lỏng bánh sẽ không dẻo, đặc quá thì bánh sẽ không xoáy. Tiếp nữa là canh lửa, lửa phải vừa đủ bánh mới se, lên xoáy đẹp".Một chén bánh bèo ngon không thể thiếu mắm ớt, mắm ớt quyết định 40% độ ngon của món ăn. Khác với mắm ớt ở nhiều nơi thường pha thêm nước ấm, người Phú Yên ăn rất đậm đà nên mắm thường mặn hơn, cay hơn. Bà Phúc nói thêm "Vì ở gần biển nên tôi thường tự muối cá làm mắm, mắm làm ra vừa có mùi thơm đậm đà, vừa lên màu rất đẹp, ăn vào cũng có vị đặc trưng hơn so với khi dùng nước mắm công nghiệp".Mâm bánh bèo nóng đồng/10 cái dưới chân núi NhạnTRẦN NGÂNTheo lời kể của bà Nguyễn Trần Vi Thúy 51 tuổi, người địa phương, cách đây 15 - 20 năm, bánh bèo của cô Mai nổi tiếng rất đơn giản chỉ là bánh bèo nóng, thêm ít mỡ hẹ, một ít đậu phộng rang, thêm ít mắm ngon. Cái hút khách của bánh bèo cô Mai nằm ở độ dai dẻo, độ chắc của bánh. Cô Mai sử dụng gạo Tuy Hòa để làm bánh, gạo sau khi được ngâm qua đêm sẽ đem xay bằng cối đá, lấy trụng bột bằng nước ấm rồi đổ bánh bằng bếp củi."Có lẽ vì làm thuần thủ công nên bánh bèo cô Mai luôn mang một hương vị riêng. Cô Mai nay cũng đã ngoài 70 tuổi, không còn bán bánh nữa, thay vào đó con của cô nối nghề làm bánh, mở quán ở lấy tên gọi bánh bèo Cô Mai", bà Thúy cho biết. Thể loại Hiện đại, bánh bao, huyền huyễn, ngọt, sủng, nhiều CP, HE Editor Song CP Địch Hạo - Tần Chí Phối hợp diễn Địch Húc THất Thất, và thêm một số CP khác. Trích đoạn Không thuật không thành đạo. Xem xét từ nguồn gốc, khởi nguồn của đạo thuật chính là vu thuật. Nhưng cao thâm hơn, đa dạng hơn, và cũng có nhiều mặt chính thống hơn hẳn so với vu thuật. Đồng thời cũng vận dụng nhiều nguyên lý, có thể dùng khoa học giải thích hợp lý hơn so với vu thuật. Chính vì thế đạo thuật phát triển hơn, nhiều chủng loại hơn, và có khả năng câu thông với các giới khác, là một phương pháp khống chế, ảnh hưởng tới thế giới vật chất khách quan nhưng không hẳn có thể dùng mọi lý luận duy vật để phân tích. "Lập tức tuân lệnh! Trừ tà!" Mình vừa mở bản raw lên và phát hiện thêm mấy cái phiên ngoại nên dịch bù cho mọi người. - - Sau sự kiện Vạn Tứ, tâm trạng Địch Hạo luôn không vui. Sau khi nhớ lại toàn bộ ký ức, Địch Hạo luôn trong trạng thái chán nản, ngay cả Thất Thất với Tần Chí cũng chán nản theo. Nhà họ Tần thậm chí đã đến gặp Tần Chí về vấn đề này và đổ lỗi cho hắn, nghĩ hắn đã làm việc gì có lỗi với Địch Hạo, khiến Tần Chí không nói nên lời. Vì sức khỏe của Địch Hạo và bảo bảo trong bụng, Tần gia gia ra lệnh để Địch Hạo tới nhà họ Tần ở cho dễ chăm sóc. Vì vậy, Địch Hạo mơ mơ hồ hồ vào nhà họ Tần ở, ngay cả Tần Chí cũng không phản ứng lại nổi. Nhưng mà ngoài Địch Hạo thì Thất Thất và Tiêu Diễn, còn có ba tiểu động vật cũng chuyển qua ở luôn. Nói tới đây phải nhắc tới Tiêu Diễn một chút. Vốn dĩ sau khi Tiêu Kỳ Phong thức tỉnh, Tiêu Diễn nên ở cạnh phụ thân của mình, nhưng cơ thể của Tiêu Kỳ Phong vẫn chưa hồi phục, sức mạnh cần được khống chế nên cần phải bế quan. Vì vậy Tiêu Diễn được Địch Hạo và Tần Chí mang về. Khi người nhà họ Tần nhìn thấy hai con hồ ly, một con hổ trắng nhỏ đã rất lo lắng, nhưng bọn họ đều là những người trải đời nhiều, vì vậy cũng không thắc mắc, chỉ tội cho Hỏa Vân, không thể nói chuyện. Nhà họ Tần những ngày tiếp theo có thể dùng bốn từ để miêu tả gà bay chó chạy... À không, phải là hồ li bay, hổ bay, nói chung loạn không thể tưởng. Tuy nhiên, không khí trong nhà rất hạnh phúc. Địch Hạo cũng bị nhiễm bầu không khí đó, tâm trạng cũng tốt hơn. Ngày hôm nay, Tần Chí đưa Địch Hạo một thứ gì đó. "Đây là...." Địch Hạo nhìn vé máy bay trên tay. "Anh cũng có một cái" Tần Chí bước tới ôm lấy Địch Hạo "Hạo Hạo, anh cùng em trở về thăm nhà" Địch Hạo thả lỏng cơ thể dựa vào Tần Chí "Em...em hơi sợ" Tần Chí xoa đầu Địch Hạo "Yên tâm, có anh đây" Hai người nhanh chóng tới nhà họ Địch nhờ máy bay do Địch Tuấn chuẩn bị. Nhìn thấy Địch Hạo và Tần Chí, Địch Tuấn không chút lưu tình nói "Hạo Hạo, em đưa cậu ta về, đã chuẩn bị nói ra chưa?" "Cái này..." Địch Hạo thực sự chưa nghĩ đến chuyện này, bây giờ nhiều chuyện phải lo như vậy, chuyện của Tần Chí.... Tần Chí mỉm cười, xoa đầu Địch Hạo "Đừng để ý quá, khi có tâm trạng em sẽ nói được thôi." Địch Tuấn cau mày, không thể chịu nổi biểu cảm của Tần Chí. Địch Hạo thở ra một hơi, mỉm cười biết ơn với Tần Chí. Tim Tần Chí thít chặt lại - thật sự muốn tiến lên hôn Địch Hạo một cái, nhưng tình huống bây giờ không cho phép. Sân của Địch gia rất lớn, mang đậm phong cách Trung Quốc có thể thấy rõ qua cách bài trí nội thất bên trong. Có một bàn thờ trong phòng khách nhưng không có hình người thờ cúng, chỉ có mấy cây nhang cắm bên trên. Trên ghế sô pha trong phòng khách, một ông lão tràn trề tinh thần, đôi mắt phát sáng. Khi Địch Hạo xuất hiện, đôi mắt ấy ướt át, cây gậy làm từ gỗ đàn hương trong tay gõ xuống đất vài lần, đôi môi nhấp nháy nói không nên lời. Tần Chí xoay đầu nhìn, nước mắt Địch Hạo đã rơi xuống, chạy tới quỳ trước mặt ông lão, đầu đặt trên đùi ông, giọng nói run rẩy gọi một tiếng ông nội. Ông lão thở dài, đặt tay xoa đầu Địch Hạo "Con còn nghĩ tới việc quay về?" Miệng thì trách móc nhưng ngữ khí một chút cũng không có. Trái tim Địch Hạo thắt lại, bởi vì sự áy náy và trốn tránh mà cậu đã không làm tròn trách nhiệm của một đứa cháu nội. Cha mẹ mất, nỗi đau của ông nội cũng không kém gì cậu... "Con xin lỗi... Ông nội" Địch Hạo thút thít. "Hừ, con còn biết xin lỗi ông, ông còn tưởng con đã quên rằng mình có người ông nội này rồi!" Ông lão cũng không biết cách thể hiện giận dỗi, bây giờ trên gương mặt ông chỉ có niềm hạnh phúc khi gặp lại đứa cháu nội này. Nhưng dù kích động và hạnh phúc nhưng có một số câu hỏi vẫn không thể bỏ qua được. "Con xin lỗi.... Con xin lỗi..." Ông lão thở dài, không ngăn cản Địch Hạo - chỉ sợ đây cũng là những lời mà Địch Hạo đã kìm nén trong lòng đã lâu, để cho cậu nói ra một chút sẽ tốt hơn. Không biết qua bao lâu, hai ông cháu cuối cùng cũng bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện. Lúc này, Đinh gia gia mới nhìn đến Tần Chí. Vừa nhìn qua một cái, trong lòng Địch gia gia đã đánh giá một chữ tốt! Loại khí chất này không phải người bình thường có thể có được. Nhưng nhìn lần thứ hai, thấy ánh mắt Tần Chí nhìn Địch Hạo bao nhiêu ấn tượng tốt liền bay mất. Dù bây giờ Địch gia không làm những việc liên quan tới ma quỷ, nhưng nhãn lực vẫn còn, ánh nhìn như vậy không thể là ngụy trang, nhưng Địch gia gia cũng chỉ đằng hắng một tiếng không nói gì, bây giờ không phải lúc nói chuyện này. Tiếng ho của Địch gia gia khiến Tần Chí nhìn qua ông một cái, hắn lập tức phản ứng lại, bỗng cảm thấy bối rối và xấu hổ chưa từng thấy. "Chào ông, cháu là Hạo.... bạn tốt của Địch Hạo, cháu tên là Tần Chí" Địch gia gia quay đầu, không quan tâm tới Tần Chí mà quay sang Địch Hạo "Một lúc nữa mọi người sẽ tới đây ăn cơm, Tiểu Hạo à, những chuyện trong quá khứ hãy để nó qua đi. Mấy năm qua, những rào cản của bọn họ cũng đã mất đi, giờ chỉ xem con có chịu bỏ xuống những thứ đó không thôi."Trong tim Địch Hạo cảm thấy ấm áp, cậu nhớ quãng đường mình đến đây, những lời anh cậu đã nói, những năm qua ông đã nhiều lần an ủi những người đó, vô số lần không ngần ngại mà giúp đỡ những người đó, để mối quan hệ trở nên thoải mái hơn. Nghĩ đến đây Địch Hạo mím môi, cảm thấy xấu hổ vô cùng, đồng thời cậu cũng tìm ra lối thoát. Ông nội đã làm mọi thứ cho cậu, cậu không thể trốn tránh nữa. Vì ông nội, vì những người thương yêu cậu, cậu phải đi ra khỏi ngõ cụt này. Quả nhiên, khi những người đó đến, gương mặt họ đã không còn khó chịu nữa. Ít nhất họ cũng không còn lảng tránh Địch Hạo nữa. Địch Hạo kể những chuyện mình trải qua, cũng nói với bọn họ một lời xin lỗi. Những vị trưởng bối gật đầu, coi như mọi chuyện đã qua rồi. Mối quan hệ sau này sẽ từ từ bù đắp, nhưng giống như hiện tại đã là rất tốt rồi. Giống như đã buông được hòn đá trong lòng, Địch Hạo đi tới mộ cha mẹ với Tần Chí. Hai người quỳ xuống, đây là mộ chung của cha mẹ Địch Hạo. Trên tấm bia, gương mặt cha mẹ Địch Hạo vẫn còn trẻ, trai tài gái sắc, rất xứng đôi. "Mặt em giống cha, miệng em giống mẹ" Tần Chí so sánh "Rất đẹp trai" Chưa từng nghe Tần Chí khen người khác bao giờ, Địch Hạo bật cười, đưa tay chạm vào bức ảnh của cha mẹ "Thật ra hình ảnh cha mẹ trong kí ức của em đã mờ đi nhiều, em chỉ nhớ họ từng nắm tay em, rất ấm áp.... Có phải em rất bất hiếu không?" Tần Chí nắm tay Địch Hạo "Sao có thể? Không phải cha mẹ luôn ở trong tim em sao?" Địch Hạo mỉm cười, hai người nắm tay trước mộ, cậu nói "Cha mẹ, đây là người con yêu, anh ấy tên Tần Chí, chúng con đã có một đứa con. À, bây giờ là hai đứa. Một đứa tên là Thất Thất, đứa còn lại vẫn chưa đặt tên. Bây giờ con rất hạnh phúc. Xin lỗi cha mẹ, đã lâu con không về thăm hai người. Con thực sự là đứa con trai bất hiếu. Sự ra đời của con khiến cha mẹ gặp bất hạnh...." "Không, Hạo Hạo" Tần Chí lắc đầu "Sinh em ra là điều hạnh phúc nhất với họ. Nếu không sao chú và dì phải hi sinh mạng sống của mình vì em chứ?" Địch Hạo ngậm ngùi "Em biết, em biết họ rất yêu rất yêu em" Giọng nói và nụ cười trong ký ức, sự chăm sóc tỉ mỉ, là những kí ức đáng quí nhất trong tim Địch Hạo. Tần Chí ôm lấy Địch Hạo "Cha, mẹ, cho phép con được gọi hai người như vậy, con sẽ đối xử thật tốt với em ấy, trân trọng và yêu em ấy suốt đời..." Trên đường về, Địch Hạo không che giấu nổi nụ cười, tay hai người nắm chặt. "Sao vậy?" Tần Chí vừa lái xe vừa hỏi Địch Hạo nheo mắt nhìn hắn, tiếp tục nắm tay hắn "Em thực sự không nghĩ anh sẽ nói những lời như vậy, hehe" Tần Chí hơi sững lại, mới nghĩ ra ý Địch Hạo là những lời hắn nói trước mộ "Hình như đúng là vậy" Tần Chí trả lời đầy khiêm tốn. Địch Hạo cười toe toét "Ồ...." Thả một tay ra khỏi tay lái cầm tay Địch Hạo, Tần Chí nói "Hạo Hạo, sau này bên cạnh em sẽ luôn có anh" Địch Hạo cúi đầu, nở nụ cười. Sau khi ở nhà Địch Hạo vài ngày, hai người vì lí do công việc nên trở về thành phố. Địch Hạo hít một hơi thật sâu, cảm thấy cả người sảng khoái. Tần Chí nhìn cậu "Bây giờ có vui không?" Địch Hạo gật đầu "Em cảm thấy mình đã trút được gánh nặng lớn" Nói xong, nắm chặt tay lại. Tần Chí mỉm cười "Đi thôi, không nhớ con trai sao?" "Ồ, đúng rồi, đi nhanh nào" Kéo Tần Chí đi nhanh ra khỏi sân bay, Tần Hiểu đã lái xe tới đón. Quay trở lại biệt thự Tần gia, Thất Thất như quả pháo nhỏ bay nhanh về phía Địch Hạo, cuối cùng bị Tần Chí chặn lại, Tần Chí bế Thất Thất lên "Đừng quên trong bụng ba còn em bé" "Ồ" Mặt nhỏ của Thất Thất xụ xuống "Ba ba con xin lỗi" Địch Hạo bế Thất Thất, hôn mấy cái lên mặt bé "Con có nhớ ba không?" "Nhớ ạ" Thất Thất ôm cổ Địch Hạo "Nhớ đến nỗi con gầy đi rồi nè" Lông mày Địch Hạo cau lại, hai tay bóp khắp người Thất Thất - Vẫn vậy mà Địch Hạo vỗ mông Thất Thất "Học cách trêu bố phải không?" "Haha●—●""Được rồi, đi tìm Tiêu Diễn và Chu Diệu chơi đi" Địch Hạo thả Thất Thất xuống nói Mẹ Chu nắm tay Địch Hạo dẫn vào trong, trong miệng lẩm bẩm "Ai, con quay lại rồi, cả nhà đều nhớ con" Trên ghế sô pha, Tần gia gia đang chơi với Tiêu Diễn, nghe động tĩnh liền vẫy tay nói "Nhanh cất đồ rồi xuống ăn cơm". Đã qua giờ ăn trưa nhưng thức ăn vẫn còn ấm, chỉ chờ Địch Hạo và Tần Chí về. "Hạo Hạo a, bà đã may một chiếc áo bông cho cháu rồi, trời ngày càng lạnh, sau này con sẽ cần nó. A Chí là đứa trẻ bất cẩn, bà không giúp chuẩn bị thì nó sẽ quên mất, nếu không sau này bụng cháu lớn rồi thì mặc thế nào" Tần nãi nãi kéo Địch Hạo vào "Thử xem nào" Tần Chí đã âm thầm sửa bộ quần áo cho vừa vặn rồi. Địch Hạo mỉm cười để Tần nãi nãi kéo đi. Đằng sau là ánh sáng rực rỡ chiếu rọi.

mang theo bánh bao đi tróc quỷ